Phim tịch mịch không đình xuân vãn dục

     
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn - Phỉ Ngã Tư Tồn.

Bạn đang xem: Phim tịch mịch không đình xuân vãn dục

Khi đọc truyện và xem phim Bộ bộ ghê tâm, có một đưa ra tiết khá ấn tượng. Sau khi Lương phi qua đời, Nhược Hy quỳ trước cửa cung của bà vái tạ thì gặp Khang Hy đang bước tới với một đoàn thái giám, thị vệ. Đột nhiên, hoàng đế dừng bước, ngoảnh nhìn về phía cửa cung. Rồi chỉ chốc lát sau, lại phẩy tay ra lệnh khởi giá. Nhược Hy lúc ấy có cảm thán một câu "Thì ra đây là tình yêu của đế vương, cũng chỉ là ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt! tốt khi trừng trị Bát A Ca, cũng chính vị Hoàng đế ấy đã đay nghiến xuất thân hèn kém của mẹ chàng - Lương phi, "tiện phụ Tân giả khố" ( Mình cảm thấy ấn tượng của 1 bài reviews nên đã lấy )

Dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn, Khang Hy lại là một vị vua phổ biến tình, và câu chuyện này cũng kể về mối tình đầy nước mắt của ông và Lương phi.


Hắn từng nói " Nàng nói nàng không hề biết tuổi thơ vô lo vô nghĩ là như thế nào, vậy thì ta sẽ mang đến nàng một tương lai vô lo vô nghĩ, ta hy vọng nàng mãi mãi hạnh phúc, quên đi tất cả mọi chuyện không vui vào quá khứ, ..." Hắn cũng từng nói " "Trên thế gian này nàng không phải sợ gì cả. Tất cả Trẫm đều gánh vác núm nàng." "Trẫm muốn thử xem ai dám tính kế với người của Trẫm."

Vì thế, dù Hoàng đế đã phải quỳ trước mặt Thái hoàng Thái hậu, đau đớn mà nói rằng "nàng là tính mạng của Huyền Diệp, Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được.", bà vẫn nhất quyết bắt hắn phải rời xa nàng.

Xem thêm: Cách Làm Mỡ Hành Ăn Bắp Nướng Mỡ Hành Thơm Phức Béo Ngon Hấp Dẫn

Để bảo vệ nàng, hắn chấp nhận rời xa nàng. Nàng hạ sinh Dận Tự được một trăm ngày, hắn không hề đến thăm. Suốt mười năm sau đó, cũng chẳng hề gặp mặt. "Đau cũng không đè xuống được, đến nên mới không chạm vào nữa."

Phỉ Ngã Tư Tồn có nói một câu thế này: "Rõ ràng biết người ta không tốt, trái tim người đó không ở đây, nhưng yêu thì cũng yêu rồi, chẳng thể nào núm đổi được, như Khang Hy nói với Hiếu Trang "Hoàng tổ mẫu à, tôn nhi cũng chẳng còn cách nào." Vì vậy, có rất nhiều độc giả càng thêm khẳng định rằng từ đầu chí cuối, trong lòng Lâm Lang vẫn chỉ có một mình Dung Nhược, chứ chẳng có Huyền Diệp. Nàng biết không thể từ chối hắn, vì hắn là vua. Nàng muốn xin hắn một đứa bé để có chỗ dựa vào chốn hoàng cung nhiều âm mưu, thủ đoạn, chứ chẳng phải nàng yêu nên muốn có nhỏ với hắn.Giọng văn nhẹ nhàng như nước chảy, kết cục tuy buồn, nhưng những mảnh vỡ phần ngoại truyện cũng kéo lại được một vài tháng ngày hạnh phúc. Cuối cùng, họ đã rời xa nhau, vua Khang Hy vì nàng, vì đất nước đã từ bỏ tình yêu của mình.

Coi phim này đã 3 lần. Nhưng tập cuối coi đã N lần. Phim mặc dù khác với truyện một chút, khác diễn biến, khác cái kết nhưng cũng đủ đau buồn.

Tiểu Sảng khá nhiều người chê, nhưng đối với mình Tiểu Sảng đã làm rất tốt. Vẻ mặt còn ít cảm xúc nhưng ánh mắt buồn rười rượi vẫn còn nhớ tới giờ.

Coi phim lại tiếc cho tình yêu của Lâm Lang và Huyền Diệp, kẻ đáng thương nhất có lẽ là Dung Nhược. 3 người họ chỉ vì 1 chữ " Tình " mà đau cả cuộc đời.

Hôm nay, bỗng dưng mưa to như trút, sấm chét vang dội, lại nhớ đến cái bộ phim mới coi lại từ tối hôm qua, nhớ ánh mắt đượm buồn của Lâm Lang lúc gọi hoàng thượng, nhớ khoảnh khắc sinh ly của nàng, cách nhau một bức tường lạnh, nhưng không thể nhìn nhau, đến được với nhau.

" Tịch mịch không đình xuân dục vãn Hoa lê mãn địa bất khai môn..."