Võ hoài nam cháu nội đại tướng

     

“Ông là vị tướng tá đại tài, sao cháu không áp theo nghiệp công ty binh?”. Đó là thắc mắc không ít người đặt ra cho Võ Hoài nam giới (29 tuổi) - con cháu nội của Đại tướng tá Võ Nguyên Giáp.


Anh Nam phân tách sẻ: "Mỗi cố hệ đều phải sở hữu một lựa chọn khác nhau sao cho phù hợp với thời cuộc. Như ông nội tôi gồm lần nói: Nếu không tồn tại chiến tranh, ông rất có thể sẽ mãi là thầy giáo dạy sử. Những lựa chọn hoàn toàn có thể khác nhau về hình thức, nhưng lại giống nhau về bạn dạng chất: chính là chiến đấu vì một cuộc sống đời thường tốt đẹp mang lại mai sau, mặc dù là trên trận mạc nào. Tuy vậy cũng đề nghị nói thêm sale có mức độ hút lớn với tôi vày từ nhỏ nhắn tôi đã mong muốn tự lập.

Bạn đang xem: Võ hoài nam cháu nội đại tướng

Vả lại ông nội và bố mẹ luôn mang đến tôi hiểu không tồn tại gì đạt được dễ dàng cả. Lúc tôi giỏi nghiệp đh và về nước, tôi dự tính sẽ kinh doanh tư nhân. Chuẩn bị cho quyết định này, tôi hỏi ông nội: “Con không định vào làm ban ngành nhà nước. Ý ông gắng nào ạ?”. Ông nói: “Con làm cái gi cũng được, miễn làm cho giỏi, làm tốt và mang lại lợi ích được cho các người”. Tôi không bất thần với cách vấn đáp của ông bởi từ bé đến lớn, chưa khi nào ông ép buộc công ty chúng tôi làm vật gì theo ý ông cả".

*
Anh Võ Hoài phái mạnh (đứng sau Đại tướng mạo Võ Nguyên Giáp) trong lần cùng ông nội về viếng thăm Mường Phăng năm 2004 nhân đáng nhớ 50 năm chiến thắng Điện Biên Phủ.

Phải có chí và trí

- Anh nhớ về ông ở khoảng thời gian rất ngắn cuối thế nào?

- Điều niềm hạnh phúc nhất với mái ấm gia đình là ông minh mẫn và tỉnh táo cho tới tận cơ hội ra đi. Ít ai hiểu được dù yêu cầu nằm viện hơn 1.500 ngày, mắt ông vẫn đạt 10/10. Hằng năm, mái ấm gia đình đều chuẩn bị thiệp cảm ơn của ông dành riêng cho những người bạn bè tình đang đi tới chúc thọ ông với tấm thiệp ấy năm nào cũng là chữ ký bắt đầu tinh của ông.

- Đại tướng bao gồm hay kể về thời giới trẻ sôi nổi của chính bản thân mình để truyền lửa cho nhỏ cháu? Lời thông báo nào của ông cho những người trẻ nhưng anh đã nhớ mãi?

- Ông siêu ít khi nói về mình. Còn với chúng tôi, ông thường đề cập đi nhắc lại: “Phải có chí và trí”. Thời gian tôi theo ba người mẹ về nước, khi đó ở Hungary tôi học lớp 2, mà lại về nước ta lại đủ tuổi học lớp 4. Nhập học cùng các bạn, tôi khá vất vả cùng tỏ ra “đuối” rộng vì phải học tiếng, học làm cho văn trường đoản cú đầu. Thầy cô lo ngại cho tôi, nhưng ông chỉ mỉm cười hiền: “Con phải tất cả chí và trí thì đang thành công”. Lời nói này chưa phải tôi đọc ngay, cơ mà ông nói lại mãi, nhiều trải nghiệm hơn, tôi thấm thía thêm hết sức nhiều. Ông nói trí rất có thể học được từ không hề ít nguồn, từ học tập tập, hiểu sách, các mối quan liêu hệ... Còn chí thì bắt buộc tự thân vươn lên vượt cạnh tranh và quá qua chính phiên bản thân mình.

- Là con cháu của Đại tướng tá Võ Nguyên Giáp, niềm tự hào siêu lớn, nhưng mà hẳn anh không tránh ngoài áp lực? Anh hóa giải áp lực đè nén theo cách nào?

- Lại lưu giữ hồi tôi new theo bố mẹ về nước, học tập phải “đuổi” theo các bạn, những thầy cô cứ nhắc: “Em là cháu Đại tướng, phải cố gắng học hành cho xứng danh chứ”. Nhưng áp lực đè nén “là con cháu Đại tướng đề nghị giỏi” như cách các thầy cô nói không thực sự căng trực tiếp với tôi. Tôi cố gắng nỗ lực theo phương pháp để đạt mục tiêu của tương lai, chứ chưa hẳn nhìn vào những sự việc hay cực nhọc khăn cụ thể trước mắt. Giỏi nghiệp THPT, tôi tìm kiếm được học bổng du học tập nước ngoài. Thiệt ra, ở đời, ai cũng có áp lực, tuy nhiên tôi học tập được sống ông không ít cách hóa giải nó. Ông nội có nhiều vấn đề cần suy nghĩ, nhưng ông không đem những lo lắng từ quá trình về nhà. Ở mặt gia đình, chưa lúc nào thấy sự stress hiện trên gương mặt ông.

Xem thêm: 5 Tuyệt Chiêu Giảm Mỡ Bụng Sau Khi Sinh

Không áp để thông tin, ko giáo điều

- không ít người nói anh quá suôn sẻ khi đã có được người ông là nhân thiết bị chính của đa số bài học lịch sử trong công ty trường. Bài bác học lịch sử của Đại tướng không giống gì đối với những kỹ năng anh tiếp thu từ sách vở?

- Sau mỗi bài học ở lớp, tôi hay về hỏi ông. Là nhà quân sự nhưng ông ko áp đặt thông tin. Là nhà giáo lịch sử hào hùng nhưng ông ko dùng cách giảng mô phạm, giáo điều nhằm giảng giải mang đến tôi thắng lợi này tàn phá bao nhiêu quân, diễn ra vào ngày nào, mon nào. Có những thời gian ông coi tôi như một fan đồng đội, vẽ lại sơ đồ gia dụng tác chiến, phân tích và lý giải vì sao yêu cầu đánh vào hướng này mà không tiến công từ phía kia. Cũng đều có khi ông share để ra quyết định quân sự cho một chiến dịch, ông đề xuất thức trắng bao nhiêu đêm...

Cho nên, nói chuyện lịch sử dân tộc nhưng tôi học tập được giải pháp tư duy của ông để giải quyết vấn đề. Bài bác học lịch sử dân tộc vẫn không những dừng ở đó. Nhiều lần trở về viếng thăm các mặt trận xưa, ông phần đa cho tôi đi cùng. Không khí của chiến trường xưa, cảnh gặp mặt gỡ tập thể cũ, viếng thăm phần mộ những người đã xẻ xuống... Cho tôi cảm nhận thâm thúy hơn về những bài học kinh nghiệm lịch sử. Thiệt sự gia đình tôi siêu coi trọng câu hỏi đi thăm lại các mặt trận xưa.

- Đại tướng ra đi là mất mát lớn không chỉ với gia đình mà đối với tất cả dân tộc. Không ít người nói rằng nỗi đau này quá lớn...

- Ông vẫn sẽ sống trong trái tim chúng tôi. Chỉ gồm một điều khác là mỗi ngày tôi không thể được gặp gỡ ông nữa.

Hình hình ảnh hàng bạn chờ vào viếng ông chưa phải quá lạ lẫm. Ngay lập tức từ lúc ông còn sống, rất tiếp tục có phần đông hàng tín đồ dài hóng vào gặp gỡ ông, trong những số ấy có những người dân lính già, đi lại không còn vững. Nhưng phần nhiều ngày qua, dòng tín đồ vô tận tiến về 30 Hoàng Diệu khiến cho cả mái ấm gia đình xúc rượu cồn và biết ơn. Có những đêm tôi quốc bộ quanh khu nhà, 3-4h sáng vẫn thấy fan dân đứng xếp hàng, tôi thêm hiểu vì sao ông luôn luôn đặt Tổ quốc, đồng bào lên ở trên hết.

Về lại mặt trận xưa, ông hầu hết không nói lại các điều mọi bạn nghĩ là chiến công. Ông nói ông chiến đấu bởi hòa bình. Luôn luôn luôn gồm hai ưu tiên của ông cho chiến trường xưa là những người đã té xuống và đồng đội, đồng bào, những người sát cánh đồng hành bên người lính một trong những cuộc chiến. Theo ông đi nhiều nơi, tôi thấy ông luôn vun xới đến hình hình ảnh hòa bình. Ở mỗi nơi ông xoay lại, đông đảo cây xanh sẽ tiến hành trồng lên với ý nguyện tạo môi trường thiên nhiên thanh khiết cho chũm hệ kế tiếp. Cũng tương tự mỗi vùng đất chiến tranh đã qua, ông luôn luôn đau đáu cho công tác làm việc khuyến học. Tôi hiểu ông luôn muốn nạm hệ trẻ dành được sự chuẩn bị tốt nhất cả về thể hóa học và trí tuệ để dựng xây giang sơn của thời bình...