Bản sao không hoàn hảo

     
Một mẩu truyện ngây ngô đáng yêu về nhì cô nhóc dễ thương.Cứ tưởng bà mẹ sẽ vui vẻ hòa thuận, tuy nhiên hóa ra nhì đứa lại như nước cùng với lửa, cứ khều qua chọc lại nhau.Dù có bao nhiêu trò đùa kì quặc đi nữa, nhưng lại thật ra bọn họ lại thật sự yêu thương nhau.Mặc dù tính giải pháp cực trái ngược nhau, đầy đủ chuyện bé dại to tranh giành nhưng nhiều lúc nhìn thấy kẻ địch lại cảm thấy cực kỳ thân thiết và có lẽ cả hai là người thân trong gia đình duy nhất thấu hiểu nhau.

Bạn đang xem: Bản sao không hoàn hảo


Hàn Băng Vũ tên thiệt là vương vãi Thị Bích Việt, sinh vào năm 1989, hiện đang sống và làm việc cùng mái ấm gia đình ở thôn Hạ Long, thị trấn Vân Đồn, Quảng Ninh. Năm 2006, Bích Việt thi đỗ vào ngôi trường Đại học Hà Nội, khoa giờ đồng hồ Anh. Học tập được nhị tháng, cô thi đỗ khoa quan hệ công bọn chúng tại một trường đại học danh tiếng sống Inđônêxia. Tháng 9 năm 2007, vào một dịp về ngủ hè, cô theo tía từ Vân Đồn lên thành phố hà nội chơi. Trên đường trở về, một tai nạn giao thông thảm khốc sẽ giáng xuống đầu hai cha con. Bố mất ngay tại chỗ, còn cô thì thập tử tốt nhất sinh, bắt buộc đi cung cấp cứu, tiếp nối gia đình đưa theo điều trị hết khám đa khoa này đến bệnh viện khác và cuối cùng thì hậu quả còn lại là đôi chân bị liệt hoàn toàn…

Truyện ngắn trước tiên Hàn Băng Vũ viết cùng gửi cho trang web radio online.com là truyện “Cho em khóc vì anh thêm lần nữa”. Tức thì sau khi mở ra trên mạng, nó mau lẹ đã lọt vào trong top 20 truyện gồm số fan hâm mộ cao nhất.

Tác phẩm: Không gì phân cách nổi tình yêu, phiên bản sao không hoàn hảo, chỉ nên yêu thôi mà, cuộc đời thật trả hảo,...


***

Trường tôi tất cả một hotboy mới xuất hiện. Thực ra thì anh ta vẫn cứ sống ở kia hàng chục trong năm này rồi, chỉ với anh ta bắt đầu được khai quật sau khi giành giải nhất cuộc thi tháng Olympia cơ mà thôi. Giả dụ nói cho công bình thì anh ta cũng chẳng đẹp nhất trai lắm, chỉ là anh ta cao to với khác với những thằng đàn ông mọt sách khác tại phần anh ta không đeo hai loại đít chai sinh sống mắt với mặt không tồn tại sủi cảo chứ cũng đen nhẻm black nhèm, có đẹp đẽ gì đâu. Chỉ được cái sống mũi thẳng, trán cao, hàm răng trắng đều và thú vui hơi duyên duyên một tí, soccer cực giỏi. Gắng mà bỗng dưng sau một đêm, anh ta biến hotboy. Cả trường lưu ý tới anh ta, lũ đàn bà thì bàn tán, vồ cập xem anh ta tất cả bồ chưa và lập planer cưa cẩm. Tất nhiên trong những đó không tồn tại tôi, tôi nhưng mà thèm quan tâm đến mấy chàng trai hotboy ấy à, cơ mà tôi niềm nở thì cũng có được đâu, chẳng phải bé dại Xuân Lan vẫn bảo tôi là thiểu năng đấy còn gì.

Một trong số những fan thích anh chàng hotboy có cái tên "nữ tính" Nhật Anh ấy là đồ dùng thể kỳ lạ sống trong công ty tôi. Tôi chẳng hiểu sao anh ta gồm điểm gì nổi bật, mà trong những một tá nam nhi theo đuổi nó, nó lại chọn anh ta trong những khi anh ta trọn vẹn chẳng biết nó là ai.

Người ham mê nó thì đẹp mắt trai cũng có, vừa vừa cũng có, xấu tệ cũng có. Tối ưu cũng có, học tập khá cũng có, dốt dốt cũng có, dốt quánh cũng có. Núm mà sao nó lại chọn anh ta? có thể nó hiện nay đang bị say nắng vị cái vẻ chói sáng từ dòng kỉ niệm chương Olympia và cái vòng nguyệt quế làm cho cho mê mệt chăng? Hoặc hoàn toàn có thể anh ta vẫn dụ dỗ nó ra căng tin và thiết lập cho nó vài mẫu kẹo mút, hối hận lộ mang lại nó mấy ly kem vào giờ giải lao rồi chăng? Trời bắt đầu biết được... à mà tôi gần nó rộng trời, tôi trù trừ thì trời như thế nào biết nữa. Nhưng kết luận vẫn là nó đã phê duyệt tới anh chàng Nhật Anh tốt Nhật Chị đấy.

Dạo này nó ham mê chải chuốt, đầu năm tóc 2 bên hoặc buông xõa xuống, mang váy với đi giầy búp bê nhìn phụ nữ tính. Động đất Nhật Bản tác động tới tận việt nam chăng? Nó ko chạy ầm ầm trong sân trường nhưng bẽn lẽn, ngần ngại đi ở bên cạnh tôi. Bỗng dưng sao tôi thấy mình thích độn thổ quá, sao cái gì nó cũng rộng tôi vậy ta? lúc nó khoác quần Jeans, đi giầy thể thao chạy khiêu vũ hò hét, quan sát nó cá tính hơn tôi. Còn bây giờ nó khoác váy, đi giày búp bê sao nó cũng bạn nữ tính rộng tôi nữa. Cái đèn điện cao áp này trái là sáng sủa lâu cùng sáng dai. Giỏi tại tôi ở trong cái nhiều loại dở dở không có tính cách cụ thể nhỉ?

- Nhật Anh! - Nó gọi to tên anh ta khi thấy anh ta chạy qua.

- đôi bạn trẻ gọi bản thân à? - Anh ta tới gần, nở thú vui tươi rói như quảng cáo Close up đầy niềm tin hơn ngay sát nhau hơn.

- Kìa, hotline anh ấy thì nói gì đi. - Nó huých tay tôi như thể tôi đó là thủ phạm trong việc dụ dỗ anh ta đến gần vậy.

Tôi ấp úng, không nói được gì.

- Chị em mong muốn làm quen với anh. - dòng giọng nó bẽn lẽn đến cực nhọc ưa. Mà... Khoan đã, nó vừa call tôi là chị đấy sao? Sét như thế nào vừa tấn công từ tai trái qua tai đề nghị thế nhỉ? Tôi xoay cuồng, hóa đá ngay thời điểm đó.

Tôi quay trở về lừ ánh mắt nó thì chạm chán cái nháy đôi mắt đầy ẩn ý của nó đáp lại.

- Em thương hiệu là gì? - thú vui anh ta nhìn thánh thiện một phương pháp điêu điêu. Tôi chẳng tin là anh ta thánh thiện như nắm đâu.

- bà mẹ là Xuân Lan. Túng bấn thư lớp Hóa 10a3 đấy. - Nó đẩy tôi nhích lên một bước. Trò đùa gì đây? Trao đổi tên tuổi à? Tôi thề là lát nữa vào trong lớp, tôi sẽ bóp cổ nó.

- thì ra em là Xuân Lan. - Anh ta cười với tôi. - Còn đây là Lan Xuân hả? - Anh ta quay ra phía nó.

- Anh biết tụi em hả? - Nó cười hí hửng, hình như quên mất mẫu vẻ nữ tính đang rứa diễn nãy giờ.

- Ừ, tất yếu là biết rồi. Anh biết từ hội thi học sinh giỏi Hóa cấp tỉnh kì trước.Một fan là Xuân Lan, còn một bạn Lan Xuân phải không? cô nàng nữ tính này chắc chắn là Lan Xuân rồi

Chờ mãi nhưng mà mặt đất chẳng nứt ra mang lại tôi giấu dòng mặt đỏ bừng bừng, may mà đúng lúc đó giờ trống vào lớp kéo bầy tôi thoát ra khỏi anh ta. Nó còn quay lại vẫy tay từ biệt như thể sẽ quen từ tương đối lâu lắm.

- Chị bị khùng đấy hả? - Tôi hỏi nó.

- Ừ, đã khùng đây. - chiếc mặt nó nhơn nhơn. - đến làm chị thêm một lần không thích à? Từ ni trước phương diện Nhật Anh, đến mày nhập vai Xuân Lan khôn xiết thông minh và xinh đẹp. Còn để chị mày đóng vai Lan Xuân, một con nhỏ nhắn thiểu năng với ngây ngô. - này lại cười ha hả bởi cái giọng xứng đáng ghét.

Tôi nhéo vào hông nó, đập thêm một cái vào sống lưng kèm theo một tự "điên" rồi lầm bầm lôi sách ra ôn bài, không nhọc lòng về trò đời đùa của nó, dĩ nhiên một phút xuất thần nào đó nó nghĩ về ra rồi cũng trở thành quên luôn. Nó vẫn thường tốt nghĩ ra gần như trò chơi nào đó với "tầm chiến lược" nhưng mà rồi lại lãng quên đi trước lúc thực hiện.

Xem thêm: Cách Khai Căn Bậc 2 Bằng Tay, Tính Căn Bậc Hai Của Một Số Như Thế Nào

Cuối giờ học, tôi thấy cái brand name Nhật Chị kia với một lũ phụ nữ vây quanh xung quanh cổng trường, tôi muốn lờ đi thì nó kéo tôi lại gần, vờ đi ngang qua mặt mà làm ngơ. Nó cúi khía cạnh vào vai tôi cười cợt khúc khích.

- Cười cái gì đấy? - Tôi giống hệt như con nai tiến thưởng ngơ ngàng, hỏi một nỗ lực cáo già dù là đang sốt ruột con cáo già này sẽ ăn uống thịt mình bất cứ lúc nào.

- Nhật Anh vẫn để ý. - giờ đồng hồ cười của nó càng rõ ràng. - Đừng xoay đầu lại. Nó nhéo tay tôi khi tôi hiếu kỳ quay lại sau lưng theo phản xạ.

- thanh nữ ơi! đàn bà định ăn thịt hay bỏ da tôi thì thanh nữ nói luôn luôn cho tôi nhờ. Cứ như vậy này tôi đau tim chết mất thôi.

- Cứ để yên rồi đang biết.

Hôm đó, chàng trai hotboy cùng công ty chúng tôi về. Nó ngồi sau xe cộ tôi, lặng ngắt không nói một câu nào. Anh chàng kia gồm hỏi câu làm sao thì nó cũng nhéo hông tôi để tôi trả lời. Hiện giờ tôi bắt đầu biết các lần đi thuộc tôi, cái miệng nó mỏi mệt như thế nào.

Về mang lại nhà, tôi lôi cổ nó vào phòng rồi hỏi một phương pháp bực bội:

- thiếu nữ định cho tôi làm cho Xuân Lan thông minh dễ thương hay định đến tôi làm cáo già chín đuôi đấy hả? tự nhiên và thoải mái bắt tín đồ ta đóng giả bản thân là sao? - Tôi tức giận.

- Theo một mối cung cấp tin mật, - nó mỉm cười lém lỉnh - thì quý ông thích bạn nhu mì, nữ tính và xuất sắc nấu ăn.

- vậy thì sao?

- nuốm mà còn đề xuất hỏi à? bạn có bề ngoài nhu mì, cô bé tính, giỏi nấu ăn uống và ngây thơ vô số tội còn ai vào chỗ này nữa. Là Vũ Ngọc Lan Xuân chứ có phải là Vũ Ngọc Xuân Lan đâu. Thôi, mang lại chị mượn tạm cái thương hiệu nhá. Cưa đổ thì chị khao một chầu kem.

- Một mon tiền tiêu vặt. Nhị quyển truyện Harry Porter. Và một chầu kem ăn thoải mái. - Tôi ra giá. - mà giả vờ tĩnh mịch thế thì gọi là nàng tính à? - Tôi há hốc miệng hỏi nó.

- yên tâm. Có giải pháp cả rồi. - Nó vỗ vai tôi rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại.

Trong khi tôi vẫn mải há hốc mồm thì nó đã khóa chặt cửa ở trong phòng mà quên khuấy mất vấn đề nó sẽ trốn dọn cơm trắng thì tôi mới hô hào lên. Nhưng cũng vô ích, nó luôn nhanh rộng tôi một bước.

- buổi tối nay sinh nhật Hiếu lớp Sinh, đi nhá. - Nó nói với tôi như ra lệnh.

- không đi. Sao em cần đi? - Tôi ngoặc lại nó, vẫn còn đấy ấm ức chuyện về Nhật Anh

- Lệnh của tổng viên đấy. Ra quyết định rồi. đề xuất đi. - Nó lì lợm, giọng như thủ trưởng nói với cấp cho dưới.

- Em không đi. Làm gì được em? - Tôi vênh váo quan sát nó.

- không đi cũng được. Nhưng lại ai ko đi bạn ấy thiệt thôi. - Nó thản nhiên không trở về nhìn tôi, vẫn mải sơn móng tay bởi cái red color chóe như vừa nạp năng lượng thịt người.

- Thiệt chiếc gì? - Tôi lại ngờ ngạc như bé nai quà trước nó.

- Nhật kí của em đâu? Em nhưng mà không đi, chị cho tất cả trường đọc. - mẫu giọng nó thản nhiên đáng ghét.

Sau một hồi lục tung giường chiếu, chăn màn, tôi phụng phịu:

- đặc điểm này là xay buộc nhau hả?

- Ai xay buộc đâu. Tự do của mỗi người hơn mà. Đứa làm sao khôn, đứa đấy thắng.

Tôi tức ý muốn trào nước mắt, mở tủ quần áo, lôi mẫu quần Jeans nó mê say nhất ra bắt nạt dọa:

- Chị nhưng mà không trả em, em cắt mẫu quần này của chị ý ra đấy. - khía cạnh tôi hằm hằm quan sát nó như quân địch muôn kiếp.