Em là gì của anh

     

Anh! Liệu em có thể có cái quyền nói lời kết thúc: "Mình dừng lại anh nhé!"?Mình cho với nhau như loại duyên không hứa hẹn trước, thật tình cờ và chóng vánh đến xốn xao.Em hạnh phúc cùng với những mon ngày mình vẫn trãi qua, dù gàn nghếch nhưng đáng yêu vô kể, hầu hết phút loàn nhịp yêu thương thương, hồ hết chếnh choáng chênh vênh đến nặng nề bảo, và cả anh nữa ấy, dĩ nhiên cũng không thể nào là ngoại lệ...Anh biết không, chính vì những vệt color kí ức chẳng mấy yêu thương thương cơ mà đượm bi thiết ấy mà em yêu anh, yêu con người thật trong anh với yêu nỗi nhức anh gánh chịu. Em yêu chiếc cảm giác ấm áp, an toàn vững chãi khi mặt anh, yêu mẫu vẻ hờ hững nhưng sâu thẳm thân thương đầy mãnh liệt vị trí anh. Gắng đấy, càng yêu anh, em lại càng hiểu cái khoảng cách vô kể giữa anh cùng em, em biết với bằng hữu càng nhỏ bé, càng ngốc nghếch biết bao, và thật khó để em chạm tới trái tim anh.

Bạn đang xem: Em là gì của anh


Anh! Liệu em có thể có cái quyền nói lời kết thúc: "Mình dừng lại anh nhé!"?

Mình đến với nhau như mẫu duyên không hẹn trước, thật tình cờ và nhanh chóng đến xốn xao.

Em hạnh phúc với những mon ngày mình đã trãi qua, dù ngốc nghếch nhưng đáng yêu thương vô kể, những phút loạn nhịp yêu thương, những chếnh choáng chênh vênh đến nặng nề bảo, cùng cả anh nữa ấy, chắc cũng chẳng thể như thế nào là ngoại lệ.

Em biết với ngần ấy thời gian cùng bao nhiêu khoảng cách, em đâu thể nào hiểu được hết những suy nghĩ vào anh - nhỏ người đã dạn dày với bao thăng trầm bể dâu cuộc đời. Bao tháng năm đằng đẵng mặt trời Âu xa xôi, anh giấu nhẹm những vượt khứ đớn đau, những giầy vò kí ức, những tâm tư dồn nén nơi lồng ngực, em chỉ biết lắng nghe, siết chặt bàn tay anh hết mức tất cả thể và lặng lẽ bên anh ngắm trọn buổi chiều tàn. Đó là cách em yêu anh, chỉ thế thôi, còn lại em chẳng biết điều gì hơn nữa...

*

Anh biết không, chính bởi những vệt màu sắc kí ức chẳng mấy yêu thương thương nhưng đượm buồn ấy mà em yêu anh, yêu nhỏ người thật vào anh và yêu nỗi đau anh gánh chịu. Em yêu chiếc cảm giác ấm áp, an toàn vững chãi khi mặt anh, yêu chiếc vẻ lạnh lùng nhưng sâu thẳm yêu thương thương đầy mãnh liệt nơi anh. Thế đấy, càng yêu thương anh, em lại càng hiểu loại khoảng biện pháp vô kể giữa anh và em, em biết với bạn bè càng nhỏ bé, càng ngốc nghếch biết bao, và thật khó để em chạm tới trái tim anh.

Với em, em thấy mình thật may mắn, may mắn do giữa bao người, giữa bao trái tim lạnh lẽo cô đơn, phút chếnh choáng anh đã chọn em. Phút nào đó anh nói lời yêu thương em và trao mang lại cô bé xíu ngốc nghếch em dây một hy vọng niềm tin cháy bỏng, đó là yêu anh, tin anh và cho rằng đó là tất cả. Nhưng giờ em đã hiểu, hiểu rằng bao tin cậy ấy cũng chỉ là chút chếnh choáng ao ước manh nơi anh và em may mắn giỏi bất hạnh đã xuất hiện đúng thời điểm ấy.

Xem thêm: Le Hoang Diep Thao - Madame Lê Hoàng Diệp Thảo

Em đã hiểu anh với trái tim chai sạn đã yêu thương em như linh tính mách bảo nhưng chẳng hề nghĩ suy, vì nếu thật lòng anh đã ko để em chơ vơ một bản thân trong cảm giác mung lung như hiện tại và ngồi đây viết những dòng này.

*


Vẫn nhớ, em có tốt chọc anh: "Em sẽ cấp tốc chóng bốc hơi ko để lại dấu tích y như cái brand name của em, như tính giải pháp nóng nảy vốn sẵn trong người". Nói chỉ là nói thế thôi, vì em yêu anh, bởi em là con gái, em muốn biết cảm xúc của người em yêu, nhưng từ lâu em đã đoán biết người bốc hơi ko phải em mà chính anh đó, anh ạ. Vì em hiểu ở giai đoạn này của cuộc đời, anh ko còn mộng mơ như em, cuộc sống không tràn ngập màu hồng yêu thương tê nữa, mà điều cần thiết với anh hơn là thực tế, và điều thực tế ấy là một ai đó thực sự thấu hiểu, cảm nhận và có thể sẻ phân tách được những sâu lắng trong anh.

Yêu anh, em cũng cố gắng để nghe anh mở lòng, nghe anh bày tỏ mọi chất chứa ngổn ngang, em đã cố gắng, cố gắng thật nhiều, nhưng điều đó dường như khó quá phải không anh? Làm sao để có thể mở lòng với "một đứa trẻ" được chứ, vì nó còn quá nghô nghê còn sự đời thì vượt góc cạnh.

Thời gian, em cũng đã hi vọng điều gì đó đổi thay, anh có thể nhẹ nhàng trút mọi nghĩ suy, kể em nghe bất kì điều gì anh đang kìm nén, những cảm xúc anh đang trãi qua, nhiều thật nhiều, dù rằng em ko hiểu, hiểu ít hay nhiều, nhưng dần dần sẽ hiểu. Em ước ao thế, thực sự đấy, nhưng...

*

Điều anh có thể nói ra với em sao toàn là những gì đó mơ hồ, những thứ anh đã chôn chặt, những tâm tư giấu kín khó lòng để gợi lại. Còn em lại lì lợm quá, trẻ con quá, bắt anh phải kể, phải nói ra tất cả, ừ thì đúng như em yêu thương cầu, chúng chỉ dừng lại ở "sự kể" chứ ko phải "sự sẻ chia". Em đòi hỏi quá chăng? Hay vị anh cố tình ko muốn em hiểu, cùng cứ thế để cô nhỏ bé như em tiếp tục ngờ nghệch với tình cảm của mình.

Khi mình gần bên thì ấm áp, hạnh phúc lắm lắm, chỉ cần bên đồng đội đã thấy thật nhẹ nhàng bình lặng đến lạ, nhưng lúc ở xa thì sao, xa thì dường như xa mãi, khoảng cách chỉ là một lí do, còn cái xa cách thực sự là "khoảng lòng", anh nhỉ! Em ghét sự lặng lặng, em cần sự quan liêu tâm, đơn giản thôi nhưng chân thành là đủ, không cần phải săn đón hỏi han từng li tí, từng phút giây như bao người, nhưng điều em cần là sự nhiệt tình thực sự, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ để cả hai ấm lòng, chứ không phải những dòng tin nhắn cụt ngủn thô khan cho có lệ, thế thì thôi, cần vậy để làm gì?

Em ốm-xa nhà-một mình-tủi thân-muốn gọi điện mang lại ai đó òa khóc, nhưng có lẽ với anh nó thật khó, thật "ngớ ngẩn" nhỉ, à "trẻ con" nữa chứ. À còn vì anh "bận", quá bận, ko còn chút nào dành cho em (lí vày "bận" là em tự nghĩ ra thế thôi, để bao biện mang lại cái cô đơn, nỗi buồn trong mình, còn "bận" hay là không muốn thân yêu là vày ai đó)