Vị vương gia cuối cùng

     



*
*


“Tránh được cảnh tượng đau buồn, cũng không tránh được số mệnh đang định. 

 

Biết bao nhiêu người việc chuyển đổi từ sớm sẽ báo trước. 

 

Dù mang lại năm tháng xiêu bạt như thân bèo ko rễ, mỉm cười đương đầu với hoảng loạn, khích náo tranh giành. 

 

Tìm kiếm khắp cụ gian, cách trên tiền thứ rộng lớn. 

 

Chẳng kịp nói rõ được yêu thương hận ra làm sao,

 

Đã nên chôn vùi trong tro tàn với khói lửa.” (*)

 

Mùa đông năm 1912, nhà vua Phổ Nghi thoái vị, giang sơn Đại Thanh như giọt nước vào rơi bên trên trang giấy, yếu hèn ớt nhạt nhoà, mặc bạn tô vẽ xâu xé.

Bạn đang xem: Vị vương gia cuối cùng

 

Năm ấy, trấn thủ bồi đô (**) đậy Thuận Thiên là tè vương gia Hiển hoan hỉ của loại họ Ái Tân Giác La. 

 

Chàng là trời, là thần, là tất thảy hầu như gì Minh Nguyệt có. 

 

Minh Nguyệt lên tám được thân phụ dẫn vào vương phủ, thân phụ cứu mạng lão vương gia bắt buộc quy tiên, nữ mất đi bạn thân, lại sở hữu thêm một mái nhà.

 

Cả tuổi thơ dại của Minh Nguyệt đa số gắn với Hiển vui miệng tiểu vương vãi gia. Thời niên thiếu hụt cùng chơi cùng đùa, được nam giới săn sóc bảo vệ, nữ tính vô ngần, chàng luôn luôn dùng đầu ngón tay nâng cằm Minh Nguyệt nói “Muốn nạp năng lượng đòn đúng không?”, rồi lại hôn lên đó. Bất tri bất giác, sự vĩnh cửu của tè vương gia so với Minh Nguyệt đang vượt thoát khỏi phạm vi hoàn toàn có thể khống chế, xung khắc vào vào cốt tuỷ. 

 

Mà đái vương gia lại không cho là được đến vậy, trước khi nhận thấy tình yêu so với Minh Nguyệt, Hiển vui mắt vô tư chấp thuận đồng ý hôn sự được chuẩn bị đặt, nháy mắt đổi mới Minh Nguyệt chàng yêu thành cô nàng xấu xa không nhường nhịn địa vị. Chỉ mang lại khi phái nữ suýt chút nữa bị xay gả đi xa, Hiển Sướng mới vỡ lẽ, từ trước mang lại nay, người trong tim sớm đã chỉ tất cả mình Minh Nguyệt. 

 

Nói đến đây, chẳng phải mọi chuyện sẽ mau lẹ được giải quyết chỉ việc Hiển mừng quýnh ly hôn với vương vãi phi là kết thúc thôi sao?

 

Nhưng làm sao chỉ gồm vậy, phái mạnh là vương vãi gia, buộc phải có trọng trách với mái ấm gia đình thân quyến, cơ mà người vk kia, cũng là gia đình của chàng. Hiển náo nức chỉ đành giữ lại Minh Nguyệt bên mình, không danh ko phận, cho đàn bà tình yêu rộng lớn bao dung nhất của mình. 

 

Theo bốn duy tiến bộ, chắc hẳn rằng những cốt truyện này thật khó khăn chấp nhận, thậm chí đáng coi thường, nhưng đặt trong thực trạng và tín ngưỡng Hiển náo nức vẫn tôn sùng, đây chẳng còn là vấn đề khó hiểu. 

 

Những năm ấy, nước nhà đã đổi cờ, đại cố đã mất, thân trong loàn thế không ai có quyền lựa chọn, vị vương vãi gia ấy chọn một mình lặng lẽ coi giữ tổ quốc đã rách nát, mặc fan đời đàm tiếu, phỉ nhổ là hạng nghịch tử, bất nhân.

 

Và, đấng mày râu đẩy minh Nguyệt ra xa.

 

Đưa phụ nữ đến Nhật Bản, mang nàng đi thiệt xa tránh ngoài súng gươm không tồn tại mắt, hãy cứ để 1 mình Hiển Sướng đại trượng phu ở lại kết thúc tâm nguyện của gia tiên. Nhưng lại Minh Nguyệt cô gái ấy lại cố định quay về. 

 

“Em tự do thoải mái như chim sẻ, sao lại quay về nơi này?”

 

Phải rồi, Minh Nguyệt cớ chi đề xuất quay lại giang sơn đang trong thời kỳ loạn lạc? Cớ chi lại trở lại bên người ấy? 

 

“Tại sao tự do thoải mái và hạnh phúc mãi mãi chẳng thể đơn giản và thuần túy? ra đời một cách tự nhiên, tập kích vào cõi lòng, làm tắc nghẹn cổ họng, cuối cùng nhuộm đẫm khu vực hốc mắt, đó chính là thứ tình tự hại tín đồ ta sinh bệnh.”

 

Là vày đau ốm, là lưu giữ nhung sinh bệnh.

 

Minh Nguyệt biết chờ bạn nữ ở quê nhà không những tình yêu mà còn có thử thách như lửa to nuốt trọn, đốt cháy cô gái thành tro bụi. Đó là nhục nhã từ vị vương phi luôn oán thù hận nàng, là phần đa mưu toan chiếm phần đoạt lợi ích của tập đoàn quân phiệt, là sự việc sống chết của người thân cận. 

 

Những thời điểm này, vương vãi gia luôn luôn thần kì mở ra trước đôi mắt nàng, khiến nàng an tâm, đảm bảo phần thiện lương xứng đáng quý độc nhất của nàng. 

 

“Minh Nguyệt, em bao gồm tin chăng, tính từ lúc ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau mang đến đến hôm nay đứng tại địa điểm đây,

 

Mỗi thời mỗi tương khắc ta hồ hết thật lòng.”

 

Hiển Sướng, trừ vứt những chuyện thân bất vì chưng kỷ, đại trượng phu thật ra là một nam nhi chân chính, một người bầy ông chạm chán chuyện không tránh né, dám đảm đang phiền phức, nhìn thì như ân đoạn nghĩa tuyệt tuy vậy kỳ thực lại đậy giấu đau khổ sau lưng. Nam giới vẫn luôn như thế, ko trách cứ không phát tiết, tất cả mọi chuyện đông đảo giương vai ra gánh chịu.

 

Minh Nguyệt… Minh Nguyệt… 

 

Nàng là trăng sáng bên gối tiểu vương gia, là tín đồ mà nam giới trong mơ cũng không thích tổn thương.

 

Ấy cầm cố mà, bởi bao hiểu lầm mâu thuẫn ông xã chất, Hiển Sướng vẫn tự tay đẩy cô bé ra một lượt nữa, quan hệ hai người gần như là vô phương cứu chữa. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

 

Cũng thời gian này, vào cuộc đời lẻ loi của Minh Nguyệt xuất hiện thêm thêm một người, là người bọn ông quen thuộc biết sinh hoạt Nhật Bản, Azuma Shuji.

Xem thêm: UẩN Khãºc Cã¡I ChếT CủA Lã½ TiểU Long Vã  Bã­ MậT Từ BứC Thæ° Tã¬M ThấY Á»Ÿ Chợ TrờI

 

Anh là hình mẫu hoàn hảo và tuyệt vời nhất của bao cô gái, giỏi bụng lại tài hoa, gồm trái tim kiên nghị không chút tùy tiện với một bộ óc nghiêm cẩn tỉ mỉ, người thanh trang như cây, xứng đáng tin như núi. Tín đồ như vậy, tình cờ lại phải lòng Minh Nguyệt. 

 

Vì trả ơn, cũng vị đã quá đỗi mệt mỏi mỏi, nàng ra quyết định ở bên Azuma Shuji, coi như tựa lưng ngả gối. Nhưng fan tại đây, tim sống đâu? Trái tim ấy vẫn luôn luôn ở đoạn tiểu vương gia.

 

“Chuyện mang đến đây, độc giả chắc hẳn rằng sẽ có điều chê trách với cô bé Uông Minh Nguyệt này, bởi vì nàng rõ ràng một lòng hướng đến mối tình cũ tè vương gia Hiển Sướng, nhưng lại lại dây dưa ko rõ với thú vui mới Azuma Shuji, phía trên chẳng nên là hành vi của một cô gái quang minh.

 

Nhưng tự “quang minh” này giống như ba tảng đá rơi xuống vậy, chưa phải bả vai nào cũng có thể đỡ nổi.

 

Bản năng loại người, tự bản thân giải quyết.

 

Ai mà chẳng ý muốn mình được sinh sống thoải mái, được tín đồ khác bảo vệ yêu thương. Thế cho nên nên một bên Minh Nguyệt ôm sự sùng bái và thân mật và gần gũi từ nhỏ dại mà lưu luyến Hiển Sướng, bên đó lại cảm tạ tình thâm nám ý hậu và nỗi khổ trọng điểm của Shuji. Vị trí này là vết mờ do bụi gai đại dương hoa, vị trí kia là suối chảy núi cao, các bạn sẽ làm núm nào?

 

Uông Minh Nguyệt ko quang minh là thật.

 

Nhưng chúng ta, những người dân đứng xem phía bên ngoài câu chuyện, cũng chưa dĩ nhiên đã làm được giỏi hơn.”

 

Thời gắng loạn lạc, quân phiệt như kên kên rình mồi nhìn chăm bẳm vào long mạch khu đất đai cơ mà Hiển nao nức đang cảnh giác chu toàn chũm giữ. 

 

Sau khi chính mắt chứng kiến Hoàng đế vị lợi lộc riêng biệt mình nhưng mà giao cả giang sơn cho những người Nhật, thê thiếp Uyển Dung bị bức mang lại điên dại, cánh mày râu đã luôn nghi ngờ đến tột thuộc mình đang làm cho gì? Làm bởi cái gì đây?

 

Một tấc giang sơn so với một đời sung sướng, rốt cuộc mặt nào nặng mặt nào nhẹ?

 

Dù mang lại vị vương vãi gia ấy có lựa chọn thế nào, nước nhà đã định không hề là của Đại Thanh nữa, số đông vàng son của hai trăm năm lịch sử dân tộc rốt cuộc cũng phải lấn sân vào dĩ vãng. Giống hệt như nước sôi gợn lăn tăn, chưng nấu ăn hết thảy tôn nghiêm với dấu dấu của cả 1 thời đại, hòa tan bọn chúng thành ko khí mỏng tanh nhẹ, lờ lững bay lên trời, mong muốn thần linh nhằm mắt.

 

Tôi tưởng rằng “Vị vương công cuối cùng” sẽ là 1 trong những câu chuyện tình yêu bị bó buộc giữa thời đại ngột ngạt và khó thở nhiễu nhương, nhưng chưa hẳn vậy, tại đây tôi cảm thấy được khao khát tự do thoải mái và dám gánh vác, ngọt ngào vô cùng thật tâm và bình đẳng, thêm chút vị đắng chát của sự việc bất lực trước thời cuộc. 

 

Hơn cả một mẩu truyện tình yêu, “Vị vương công cuối cùng” tựa một khúc bi ca mang đến triều đại vẫn suy tàn, về lòng trung nghĩa hiếu của một đấng phái nam nhi, cũng là một đoạn nhạc domain authority diết cho tình yêu của một cô gái nhỏ tuổi bé bị xô lên đầu ngọn sóng lớn. 

 

Thật ra đó là một mẩu truyện đáng buồn, chính vì đến cùng chẳng ai đã đạt được hạnh phúc trọn vẹn, ai cũng có khổ cực mất mát đến riêng mình, nhưng bao gồm tình yêu của mình là khoảng tầm yên bình quý hiếm giữa thời loạn lạc rối ren.

 

Ngoài nội dung, phần chuyển ngữ của editor cực kì tốt, văn phong của Mậu Quyên cũng nhuốm màu hoài cổ của năm mon càng khiến đây vươn lên là một chiến thắng vô cùng đáng đọc.

 

“Dùng hết như mong muốn cả đời này

 

Đáng tiếc chẳng đợi được mang lại khi gặp mặt gỡ

 

Bao năm trôi qua vẫn nhớ rõ thương hiệu của em

 

Nếu như hoàn toàn có thể quay lại lần nữa, tôi chỉ muốn bao phủ lấy em

 

Làm theo trái tim, nghe theo tình yêu

 

Dùng cả mạng của tôi.” (*)

____

 

(*): lời dịch “Nghe theo tình yêu” - Tào Hiên Tần (bản dịch của Chuối Tiêu Tiên Sinh)

(**): Thời phong kiến trung quốc có chính sách lưỡng kinh: không tính kinh đô ra thì còn tồn tại một kinh kì phụ, call là bồi đô (chú yêu thích từ editor)