Khí người cũ, đón người mới

     
*

*
Xem phía dẫn
Link download:
*
ePub
*
Mobi/PRC A4A5A6 - xem thông tin ebook
Ly rượu màu hổ phách, Lục Nhược nhẹ cồn ngón tay làm loại ly kêu leng keng. Anh cầm cốc rượu bày ra một bộ mặt rất xin lỗi.

Bạn đang xem: Khí người cũ, đón người mới


“Không sao.” hứa hẹn Diệc mặt hàng buông tay chiêu mộ Tây ra, cởi áo vest ra nhưng loại áo sơ mày trắng bên trong cũng đã biết thành nhiễm đỏ color rượu.
Khóe môi nóng áp, cô chú ý nụ cười ấm cúng trên mặt hẹn Diệc Hàng, anh bao gồm chút sủng nịnh ôn nhu vạch tóc cô, nói: “Chờ anh!” nhì chữ vừa thốt ra nghe thật đính thêm bó, một không khí ái muội ngần ngừ từ đâu bay tới.
Hứa Diệc hàng đi khỏi, tuyển mộ Trung nhìn tuyển mộ Tây chỉ nuối tiếc rèn sắt ko thành thép, bình thường quy là buông giờ thở đài quăng quật lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt!” ngay thức thì đi ra khỏi hội trường.
Lục Nhược sau lưng siết chặt bàn tay vừa rồi cầm bát rượu bị hắt đi, “Rắc” một giờ đồng hồ ly rượu sót lại rơi xuống đất. Anh trợn mày tìm nhìn tuyển mộ Tây chất vấn: “Vừa rồi là tôi nuốm ý cố kỉnh nào?”
“Lục Nhược thế ra anh ngơi nghỉ trong này nha!” Một cô bé mặc một bộ váy màu lục nhạt tiến vào, mang tay lồng vào cánh tay Lục Nhược. Cô nhìn chiêu tập Tây cười cười nói, trên bạn cô lan ra mùi vị của một thẩm mỹ gia.
Hiển nhiên Lục Nhược không giới thiệu hai cô cùng với nhau, gặm cắn viên đá vào miệng di động cầm tay Phiên Phiên tách đi.
Mộ Tây bị vứt lại một bên, cô vận tải một mẫu sô pha bé dại tại một góc khuất. Nửa con đường bị hẹn phu nhân phòng cản, bà có vẻ đẹp rất to lớn ngạo, dù ở trước mặt ai ai cũng vẫn vô cùng tự nhiên, duy trì bình tĩnh.
“A Tây lúc này ngay cả con cháu cũng đến ao ước đối xử hung ác với bác bỏ sao?” Hiển nhiên hứa hẹn phu nhân từ bây giờ đã mất bình tĩnh, “Cháu đừng nhằm bị nó lừa gạt, nó cho đây hôm nay, bày ra chiếc vẻ mặt nói nói cười cợt cười với bạn bè chẳng qua là nhằm trả thù bác và bố nó nhưng mà thôi! vì vậy bố cháu new bỏ đi!” gương mặt vốn xinh đẹp mang lại tinh xảo nay bị giận dữ làm vặn vẹo.
Mộ Tây quan sát đám phóng viên báo chí cách kia không xa, nhỏ giọng nói: “Bác, đừng như vậy. Nếu fan nhận anh ngay từ đầu thì đâu xảy ra cơ sự này. Chuyện này bé cũng không can dự vào được!”
Ánh sáng đẹp đẹp của loại đèn ca sỹ pha lê chiếu lên khuôn mặt hứa hẹn phu nhân đặc trưng trắng bệch, cô hồn bay phách lạc nuốm lấy ly rượu nói: “Đúng vậy là do ta nghĩ ko thông” Tay nhỏ dài xinh đẹp của bà đụng lên bụng: “Tại ông ấy quán triệt bác có con…”
Mộ Tây tránh ra vị trí khác, ân oán của những bậc tiền bối cô không muốn dính vào. Cô thấy mình thật như mong muốn khi bao gồm bà nội lo ình. Chiêu mộ bà trọng tâm hồn lương thiện, đàn họ được bà âu yếm thật tốt, nếu trái lại trao đến ông nội tín đồ chỉ suốt đời biết đến thư họa thuộc rượu ngon thì đàn họ sẽ sớm lỗi rồi. Thời ấu thơ của bọn họ cũng thật đẹp, không bị cuốn vào vòng lợi danh của cuộc sống. Chỉ cần phải có người thực sự quan tâm chăm sóc thì niềm hạnh phúc sẽ thật nhanh đến thôi.
Mọi fan bị mắc kẹt trong phòng thật sự bị kinh hoàng “Tại sao lại rất có thể như vậy?” quán ăn Nghê hay có khối hệ thống cấp điện riêng, Lục tổng bầy họ thường xuyên duy trì kiểm tra, ngày hôm qua ví dụ không có vấn đề gì.
Hỗn loạn một mảng, vắt Lãng ôm bé gái báu vật của anh vào trong, cô bé gái cố trong tay cái nào đó vung vẩy trông cực kì vui vẻ. Nhân viên giao hàng nhìn thấy dòng thứ đó, những giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trông loại đó vô cùng giống cài cần gạt của ước giao tổng.
“Không có việc gì đâu, gọi Nhiễm đậm chất cá tính làm hỏng đề xuất gạt cầu giao tổng, chỉ việc sửa một chút ít là xong.” nỗ lực Lãng trấn an phần đông người.
Nhân viên phụ trách rối rít đi đem áp cố thế, Tần lây nhiễm ôm cầm Lãng tranh công: “Bố, bé đem cái này gạt xuống. Cha nói buộc phải giữ lời, bảo chú ba làm búp bê nam cho con. Yêu cầu đẹp trai như cha vậy đó!”
Trong bóng buổi tối Mộ Tây bị ai đó va phải, cô lảo đảo ngã xuống, lúc đứng lên lại vạc hiện giày cao gót sẽ rớt mất một chiếc.

Xem thêm: Treo Khung Ảnh Không Cần Khoan Tường, Đinh Treo Tranh Chuyên Dụng Không Cần Khoan Tường


Đèn vừa tắt, Lục Nhược mau lẹ chạy về phía mộ Tây, hoàn toàn theo phiên bản năng thúc giục, anh nghĩ buộc phải giữ cô ở bên cạnh không đến cô chạy loạn. Đi được nửa đường anh đụng phải vật gì đó, anh một cước đá văng vật kia ra xa.
“A, giày của tôi.” chiêu mộ Tây khập khiễng chạy lại lại thấy giầy của cô bị ai kia đá thẳng ra ngoài, ở im bên dưới ánh trăng. Thình lình chân bị ai đó giữ chặt, giãy không ra.
“Buông ra.” nhớ lại vừa nãy anh với cô hờ hững, trong thâm tâm Mộ Tây tất cả chút tức giận. Không kêu lên một tiếng thù ghét anh ta bỏ sang một bên. Cô đi làm, cụ thể mang xe pháo chạy cho dưới lầu, anh liền như có tác dụng ngơ ko thấy, lên xe thể dục thể thao phóng đi trước mặt cô.
“Em chớ lộn xộn, đừng nhằm bị fan ta dẵm bắt buộc chân.” Lục Nhược thấy mình thật như mong muốn bỗng dưng mất điện, thiệt tốt. Anh dẫn cô mang lại nơi ít tín đồ lui tới.
Hai người tiến tới một chiếc sô trộn trống, ai ai cũng không hy vọng mở lời trước. Form cảnh bao phủ thật lộn xộn, không gian này làm fan ta không dễ chịu và thoải mái càng khiến cho Mộ Tây thêm trinh nữ trầm mặc.
“Nhẫn tôi đã trả mang đến em rồi. Về sau, uhm, về sau em không nên lái xe pháo nữa, cũng không làm cho thư kí nữa. Bên nhiệm vụ sân khấu của anh ý thiếu người, em đến thao tác đi. Đừng nói là anh làm khó dễ… Anh xem qua sơ yếu ớt lý kế hoạch rồi, ko tệ. Trường hợp cảm thấy vị trí kia không hợp có thể đến cung quế thụ. Bất thừa khi bỏng vấn, nếu có hỏi anh đang giúp.” Lục Nhược nói ko đầu ko đũa, con mẹ nó, trong tim thực uất ức, cùng cô nói gì vậy.
Mộ Tây vẫn chính là im lặng. Lục Nhược nói lớn: “Em chớ tưởng anh chúc phúc mang đến em, em kết giao anh sẽ không còn đưa hồng bao!”
Lục Nhược buồn phiền nắm nhẹ quần áo, thật ao ước đánh cho anh một quyền: “Tốt, tôi đi.” suy xét một chút mang áo vest quăng cho tuyển mộ Tây: “Cứ đi do đó đi. Không buộc phải tìm giày nữa.”
Mộ Tây kéo tay anh lại: “Chờ đã.” Cô xoay sang hỏi anh: “Anh đoán, anh ta có tìm kiếm được tôi hay không?”
“Thật là!” Lục Nhược lên giọng khinh thường thường: “Kêu một tiếng là được.” Nói chấm dứt anh ngay thức thì giơ cánh tay ước ao với gọi, chiêu mộ Tây rước thân mình úp sấp lên người Lục Nhược phòng lại: “Đừng vậy, để thử xem.”
Thử một lượt xem anh hoàn toàn có thể tìm được cô xuất xắc không. Ví như là tìm được, cô nguyện ở thuộc một địa điểm với anh. Chiêu mộ Tây trộm nghĩ hóng anh lâu như vậy, ni anh dễ ợt có được cô, đâu tiện lợi như vậy, ko nên…
“Phiền em đứng lên trước giành được không?” Giọng Lục Nhược gồm phần vội vàng gáp. Cô mặc đầm ngắn, liền bởi vậy áp sát fan anh, lại còn không yên phận cọ xát, thân hình mượt mà khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
Mộ Tây đùng một phát ôm cổ anh, kéo xuống, bất ngờ hôn anh. Anh nghe được music hô hấp liên tiếp của cô: “Ôm tôi!” Anh cũng tương đối tiện nghi đem cô ôm vào lòng, cánh tay dịu nhàng, body cao lớn. Cô trốn sống trong ngực anh, cơ hồ tổng thể đều bị che khuất.
Giọng hẹn Diệc sản phẩm xa dần, chiêu mộ Tây vẫn ôm chặt vai Lục Nhược. Hứa Diệc mặt hàng tôi thật không thích cùng cùng với anh! Bị anh tận dụng thật tiêu giảm giá trị của tôi…
Lục Nhược kề trán vào trán cô, giọng khàn khàn: “Là em tự tìm kiếm đến!” Anh hôn cô thật hung hãn, mãnh liệt. Chiêu tập Tây nghển cổ đáp lại, cơ hồ nước như mong hít thở ko thông. Tay anh nâng sống lưng cô lên, vuốt ve sầu tấm lưng trần. Tay anh nạm chặt eo cô áp gần cạnh vào tín đồ anh, ra tăng lực đạo như mong hòa có tác dụng một.
Mộ Tây nhớ hẹn Tiên từng bị khóa trụ làm việc xương quai xanh, một kim xuyên qua từ đầu đến chân bị khống chế y như bị xiếng xích trung khu hồn. Nếu đã vậy thì cứ tiến vào đi. Lục Nhược, cái thương hiệu xấu xa này khóa trụ ta, ta tức tốc theo ngươi.
Cô ko biết bao giờ thì chính mình rơi nước mắt. Chỉ biết cô khóc nhưng mà không rõ thời khắc nước đôi mắt rơi xuống, môi cô bị anh cắn xúc cảm thật đau. Lục Nhược nhanh chóng nuốt lấy âm nhạc của cô lại dịch rời xuống cổ thở hổn hển, cứng cỏi nói: “Em vừa như vậy, hắn tra cứu ra new là lạ.”
Anh rước cô từ dưới thân anh đặt trở về sô pha. Ngực anh theo từng tương đối thở phập phù lên xuống. Tuyển mộ Tây thấy được mái tóc của anh ấy dưới ánh trăng black bóng, mượt mà. Anh toá caravat, miệng hé ra thở hồng hộc, hướng góc nhìn xuống thân hình ảnh kia.
Mộ Tây kéo kéo ống tay áo anh, nói: “Lục Nhược, tôi…” Cô lấy chiếc nhẫn từ trong ví ra đưa đến anh: “Tôi vẫn ao ước kết hôn với anh. Anh đừng hiểu lầm.”
“Anh xem,” chiêu mộ Tây ra sức phân tích: “Hai nhà họ môn đăng hộ đối, nhì bên cũng có thể có giao tình. Hứa Diệc Hàng, cả bố mẹ tôi đông đảo không đồng ý. Hẹn phu nhân là dì em. Hơn thế nữa hôn anh cũng hôn rồi, sờ anh cũng sờ rồi!” (o__O) Lưỡi của cô hòn đảo một vòng tuy thế thế nào thì cũng không thích hợp lý, loạn một hồi mới xong.
“Đúng vậy, trừ bài toán em không say đắm tôi, chúng ta xác định thích hợp.” Lục Nhược vừa hổ thẹn vừa giận giữ, anh sau cùng là vẫn làm vật gì vậy? “Đương nhiên tôi cũng không mê say em!” lớn như vậy, lần đầu tiên anh bị một tên đàn ông không giống diễu võ dương oai phong trước mặt, còn bị một cô gái qua ước rút ván (nguyên bản là tả diêu hữu kho bãi cũng không biết là chi. Thôi dịch tạm, gồm b như thế nào biết thì khiến cho bạn với)